Hôm qua nghe tin MTV ngừng phát sóng. Vậy là thêm một thương hiệu tuổi thơ nữa ch.ế.t trước mắt mình.
Thế hệ chúng tôi tiếp xúc với âm nhạc nước ngoài trên truyền hình là qua chương trình "MTV, bài hát tôi yêu". Nơi đó là Backstreet Boys, là N'Sync, là Five, là Westlife. Ngoài ra còn 911, Boyzone, Spice Girls, Aqua,... Tuổi thơ là những cuốn sổ ca nhạc do mấy ông anh đi học Đại Học về mở cho xem. Có Lee của 911 đang giơ bông hồng xòe ra, có Nick Carter với mái tóc vàng chẻ giữa, có Britney Spears, có Kavana đẹp huyễn hoặc. Và những bản nhạc như I Want It That Way, No matter what, Bye bye bye....đến giờ vẫn nguyên vẹn trong trí nhớ. Lúc đó tôi đã biết chép "My Love" vào trong sổ.
Đó là tuổi thơ của 7x, 8x và đầu 9x. Và hôm nay một phần tuổi thơ ấy chết đi.
Tôi nghĩ thế hệ 8x đầu 9x là một thế hệ tuyệt vời. À không, từ chính xác hơn thì đấy là một thế hệ kỳ diệu. Họ sinh ra với cuốn Đô Rê Mon và lớn lên để thấy những bảo bối trong Đô Rê Mon thành hiện thực ngay trước mắt. Ví dụ như bánh mì chuyển ngữ, video call...Sinh ra với tiếng gọi í ới nhau vào mỗi buổi chiều tà, và tiếng đàn guitar ngoài sân khi mất điện cả gia đình quây quần dưới ánh trăng vằng vặc. Khi chiếc điện thoại bàn cũng là thứ xa xỉ, và trưởng thành cùng chiếc smartphone tích hợp cả radio, máy chụp hình vào trong đó.
Lịch sử nhân loại 100 năm sau sẽ tổng kết và nói về thế hệ này như một thế hệ may mắn. Bởi được trưởng thành phong phú tựa một phép màu.
Nhưng mọi tấm huy chương đều có mặt trái.
Đây cũng là thế hệ được thấy những bi kịch của người khác và của chính họ. Thế hệ này được thấy các CD, DVD tiêu diệt các băng video, cassette, rồi chính họ cũng chứng kiến cảnh YouTube đẩy những chiếc đĩa đó vào hồi ức. Họ được thấy Nokia, Yahoo tung hoành ngang dọc, và được thấy ngôi m.ộ của các thương hiệu ấy cùng câu nói ám ảnh: “Tôi chẳng làm gì sai cả, chỉ là đến một ngày, tôi biến mất.” Tất cả chỉ diễn ra chưa tới 10 năm.
Đó một lời nguyền của thế hệ này. Khi sự kỳ diệu và cả nỗi kinh hoàng xoắn xuýt vào nhau, vô tình cũng tạo ra cả một thế hệ…bị kẹt lại ở trên mạng xã hội. Mạng xã hội đã giữ rịt tuổi thanh xuân của họ lại, và giữ luôn cả xấu tốt ở trên đó. Có lẽ cảm giác về thời gian đã biến mất với một số người của thế hệ này. Dù 5 năm hay 10 năm, những dòng trạng thái trên mạng xã hội của họ vẫn mang chấp niệm cũ kỹ từ thuở nào.
Thực tế người sinh năm 2000 đã là 25 tuổi ! Thực tế người đầu tiên của thế hệ 8x đã 45 tuổi.
Thời gian như cơn lũ cuốn ngang qua. Thứ cuối cùng thốt lên được lại là hai chữ “Giá như”. Khi ta nhìn vào nghĩa địa với các bia m.ộ là những biểu tượng đã "qua đời" như MTV, Nokia, đĩa CD, máy đánh chữ, băng cassette, biểu tượng Yahoo, điện thoại bàn, hay tạp chí tin nhanh... thì ta sẽ đau lòng, hụt hẫng. Nhưng ta cũng sẽ hiểu ta bé nhỏ ra sao, ta cũng sẽ bị cuốn đi nếu phí phạm ra sao. Và cảm giác cuối cùng có lẽ như hai câu thơ dưới:
"Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng/ Được mất bại thành bỗng chốc hoá hư không."
Cre: Dũng Phan
Thế hệ chúng tôi tiếp xúc với âm nhạc nước ngoài trên truyền hình là qua chương trình "MTV, bài hát tôi yêu". Nơi đó là Backstreet Boys, là N'Sync, là Five, là Westlife. Ngoài ra còn 911, Boyzone, Spice Girls, Aqua,... Tuổi thơ là những cuốn sổ ca nhạc do mấy ông anh đi học Đại Học về mở cho xem. Có Lee của 911 đang giơ bông hồng xòe ra, có Nick Carter với mái tóc vàng chẻ giữa, có Britney Spears, có Kavana đẹp huyễn hoặc. Và những bản nhạc như I Want It That Way, No matter what, Bye bye bye....đến giờ vẫn nguyên vẹn trong trí nhớ. Lúc đó tôi đã biết chép "My Love" vào trong sổ.
Đó là tuổi thơ của 7x, 8x và đầu 9x. Và hôm nay một phần tuổi thơ ấy chết đi.
Tôi nghĩ thế hệ 8x đầu 9x là một thế hệ tuyệt vời. À không, từ chính xác hơn thì đấy là một thế hệ kỳ diệu. Họ sinh ra với cuốn Đô Rê Mon và lớn lên để thấy những bảo bối trong Đô Rê Mon thành hiện thực ngay trước mắt. Ví dụ như bánh mì chuyển ngữ, video call...Sinh ra với tiếng gọi í ới nhau vào mỗi buổi chiều tà, và tiếng đàn guitar ngoài sân khi mất điện cả gia đình quây quần dưới ánh trăng vằng vặc. Khi chiếc điện thoại bàn cũng là thứ xa xỉ, và trưởng thành cùng chiếc smartphone tích hợp cả radio, máy chụp hình vào trong đó.
Lịch sử nhân loại 100 năm sau sẽ tổng kết và nói về thế hệ này như một thế hệ may mắn. Bởi được trưởng thành phong phú tựa một phép màu.
Nhưng mọi tấm huy chương đều có mặt trái.
Đây cũng là thế hệ được thấy những bi kịch của người khác và của chính họ. Thế hệ này được thấy các CD, DVD tiêu diệt các băng video, cassette, rồi chính họ cũng chứng kiến cảnh YouTube đẩy những chiếc đĩa đó vào hồi ức. Họ được thấy Nokia, Yahoo tung hoành ngang dọc, và được thấy ngôi m.ộ của các thương hiệu ấy cùng câu nói ám ảnh: “Tôi chẳng làm gì sai cả, chỉ là đến một ngày, tôi biến mất.” Tất cả chỉ diễn ra chưa tới 10 năm.
Đó một lời nguyền của thế hệ này. Khi sự kỳ diệu và cả nỗi kinh hoàng xoắn xuýt vào nhau, vô tình cũng tạo ra cả một thế hệ…bị kẹt lại ở trên mạng xã hội. Mạng xã hội đã giữ rịt tuổi thanh xuân của họ lại, và giữ luôn cả xấu tốt ở trên đó. Có lẽ cảm giác về thời gian đã biến mất với một số người của thế hệ này. Dù 5 năm hay 10 năm, những dòng trạng thái trên mạng xã hội của họ vẫn mang chấp niệm cũ kỹ từ thuở nào.
Thực tế người sinh năm 2000 đã là 25 tuổi ! Thực tế người đầu tiên của thế hệ 8x đã 45 tuổi.
Thời gian như cơn lũ cuốn ngang qua. Thứ cuối cùng thốt lên được lại là hai chữ “Giá như”. Khi ta nhìn vào nghĩa địa với các bia m.ộ là những biểu tượng đã "qua đời" như MTV, Nokia, đĩa CD, máy đánh chữ, băng cassette, biểu tượng Yahoo, điện thoại bàn, hay tạp chí tin nhanh... thì ta sẽ đau lòng, hụt hẫng. Nhưng ta cũng sẽ hiểu ta bé nhỏ ra sao, ta cũng sẽ bị cuốn đi nếu phí phạm ra sao. Và cảm giác cuối cùng có lẽ như hai câu thơ dưới:
"Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng/ Được mất bại thành bỗng chốc hoá hư không."
Cre: Dũng Phan