An Thuyen Hygge

Moderator
Thành viên BQT
Cái tựa nghe thật buồn cười phải không?

Thì rằng, từ xưa giờ mình không phải là đứa yêu động vật, thừa nhận là mình không ưa những con vật xấu xí, bẩn thỉu, hôi hám … Có lẽ không ít người cũng như mình, đều ưa cái sự đẹp đẽ bên ngoài, bắt gặp hình ảnh một chú chó/ chú mèo xinh xắn có thể ồ lên xuýt xoa, ao ước mình sẽ có một thú nuôi, vật cưng đáng yêu như vậy. Nào có ai biết được rằng, để có được những khoảng khắc lên hình lung linh/ những phút giây xuất thần thì đằng sau là cả một hậu trường vương vãi, vui cười, khóc lóc… đủ cả.

Nên thích thì thích đấy nhưng bảo mình nuôi thì sự thật mình không nuôi được. Chó với mình thì còn đỡ vì nhà mình trước đây cũng nuôi bao lứa, có những chú chó thông minh, có những chú chó ngốc nghếch, nhưng đều để lại cho mình ít nhiều thiện cảm.

Còn mèo, chỉ có không thích là không thích. Vì chó còn biết trông nhà giữ cửa, mèo thì chỉ ăn hại, vô tổ chức, bảo không nghe, còn là chuyên gia ăn vụng. Bao phen lồng bàn nhà mình rõ ràng đã được đậy ngay ngắn mà sao lại có thể banh chành ngay được. Nấu cơm xong, nhất là khi nấu món cá, có nhỡ quên, ngoảnh đi ngoảnh lại là chẳng thấy đĩa cá đâu rồi. Chuột thì chẳng bắt cho, chỉ thích bắt mình dọn bàn ăn cho nó. Đã vậy, cục thải của mèo thì chua lòm lòm, ngửi không nổi.

Ở đâu có mèo, nhất định không thể có mình!

Bởi thế, Phi Điệu đến với mình có lẽ là một cái duyên, cần thiết để cho mình ghi nhớ sự thay đổi. Sự thật là như vậy, có lẽ là một nhánh duyên trong một nhánh chuyển đổi tâm thức bên trong con người mình.

Phi Điệu được bố mình mang về khi ấy chắc mới được khoảng khoảng 1 tháng tuổi (mình đoán thế). Mùa đông chuyển xuân, cái rét ẩm ướt lại bị nhốt ở ngoài, vì nhà mình không cho mèo hay chó vào trong nhà như nhiều gia đình khác. Bố mình kiếm sữa cho uống, chăm các kiểu nhưng nó cứ còi và còn bị tiêu chảy, đau mắt… Nhìn đến là tội.

Một chiếc mèo thương không.jpg

Một chiếc Mèo thương không? Lúc này là chị ấy đã đỡ hom hem hơn nhiều rồi

Nhà mình ai thấy cũng thương, cũng nghĩ nó sẽ chết mất. Chẳng hiểu sao lúc ấy, tự nhiên mình lại đề mèo nhỏ tin hin như thế.

Thôi kệ, cứ mang về đã. Dù bị bạn can ngăn, mang mèo về là mang xui xẻo về nhà. Không nuôi được lỡ nó mà chết thì xui lắm, đen lắm. Cuộc sống của mình cũng đủ thăng trầm rồi. Vì chuyện này mà bọn mình cãi nhau một trận banh nóc nhà. Mình kệ, chứ chả nhẽ để nó chết vậy. Nếu nó đã có duyên với mình thì cứ thử xem sao, khi đã tận lực rồi mà không sống được thì chấp nhận chứ biết sao giờ?

Can là vậy mà bạn mình cũng chịu giúp mình, còn chăm hơn cả mình. Đút từng thìa nước cơm cho nó. Nó không chịu ăn. Người cứ rũ ra, ướt nhẹp vì mùa đông ẩm ướt. Lại còn đau mắt, rỉ mắt kèm nhà kèm nhèm.

Nuôi mèo không giống nuôi con một tý nào. Lóng nga lóng ngóng. Vụng về, loay hoay, nhìn vừa thương vừa tội mà không biết làm sao. Chỉ sợ nó chết mất, không phải sợ xui mà tự nhiên mình thương nó thật sự luôn. Hoảng nhất là lúc nó sốt, người nó ấm ấm. Thôi rồi Lượm ơi, làm sao bây giờ, tiêu chảy, đau mắt, đi ngoài, cả một đống bệnh…. Tiếng nó kêu như đứt từ cổ họng, thều thào, yếu ớt. Luống cuống hết cả chân tay.

Thời tiết khi ấy lạnh căm căm và ẩm ướt, lông nó chưa mọc dày. Mình may cho nó cái áo từ cái tất rách. Không khéo tay nên nhìn đến buồn cười.


Mắt bây giờ mở ra được chút rồi.jpg

Mắt bây giờ mở ra được chút rồi

Nó không chịu ăn thì bọn mình mua xi lanh về bơm vào miệng; mua thuốc tiêu chảy đút nó uống. Nó quá bé chẳng biết tự liếm mình cho sạch sẽ, cũng chẳng có mẹ để học đi vệ sinh thế nào nên cứ tự nhiên tại chỗ luôn, hôi khoắm khú cả khu. Đến nỗi con trai mình nằng nặc đòi đổi tên là “Khắm”.

Cứ vậy mà kiên trì, từng chút, từng chút một, mỗi ngày. Hôm nay chị mèo ăn nhiều thêm một chút, ngủ nhiều thêm môt chút. Biết đi vệ sinh đúng chỗ rồi. Dần dần cũng hết tiêu chảy, hết đau mắt.

Khỏe rồi thì khôn ranh ra trò. Vì muốn cải thiện bữa ăn cho chị nên mua ít cá tép về trộn với cơm. Từ đấy, chị ấy chỉ ăn cá, không có thịt/ cá là … nhịn. Ai đời được chiều quen nết, sinh thói đỏng đảnh, kén cá chọn canh đây mà. Thế là mình trộn cơm với rau, không thịt, mà cũng chịu nhịn, từ sáng tới tối mới mon men ăn sạch trơn

Từ đấy, mỗi khi cho ăn là mình phải cắt nhỏ rau trộn cùng thịt cá. Cơ mà chị ấy ranh hơn cả ranh, moi hết cá chừa lại chỉ cơm với rau. Mình không để nguyên miếng cá nữa mà dằm nát cá trộn cùng cơm rau. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con ạ^^

Đúng lúc ấy, mình có công việc cần di chuyển qua lại giữa Hưng Yên - Hà Nội. Không thể để bạn ở lại mà mang đi lo bạn không chịu được vì còn nhỏ quá. Cuối cùng chị mèo được chu du trên chiếc xe máy thồ đầy đồ lỉnh kỉnh như đi buôn của mình.

Đều đặn vậy mỗi cuối tuần, chị lại được đi du lịch cùng mẹ con mình. Những ngày đầu còn non dại, ngây thơ thì ngồi im thít trong hộp. Lớn dần rồi thì không còn chịu ngồi yên nữa mà ngóc đầu lên nhìn bên ngoài xem có gì hay không, hứng lên thì nhảy hẳn ra khỏi hộp ngồi lên đùi; rất nghênh ngang và ngông nghênh lắm. “Chưa rớt xuống đường là may lắm đấy con ạ!”

Một chiếc mèo khôn ranh chưa nè.JPG

Một chiếc mèo khôn ranh chưa nè

Trước đây, đứa em nuôi (gọi vậy chứ mình nào có nuôi nó được ngày nào) nuôi con chó tên Mina, cứ mẹ mẹ con con ngọt xớt ra. Thật là lũ dở hơi, nuôi chó như con. Còn tổ chức sinh nhật cho nó nữa. Ôi giời ơi, bọn hâm rảnh việc.

Thế mà giờ mình cũng dở hơi giống em nó đấy thôi, hẳn là con gái mình luôn, là em gái của con trai mình. Cho chừa! “Cười người hôm trước, hôm sau người cười”, không trật đâu được.

Riêng cái vụ đặt tên mới nhiêu khê, lắm chuyện. Chị mèo nhỏ mà có võ, phải đặt tên gì thật kêu mới được.
- “Tiểu Cừ”, nam tính quá, không được.​
- “Tiểu Điệu”, gì mà yểu điệu quá, không được.​
- Hay tên “Tiểu Hổ”, hổ gì, nó là mèo mà, loại.​
- Thử tên “Tiểu Tam” vì nó có màu lông tam thể. Ờ, gật gật gù gù, có vẻ được.​
- Nào nào, nó có phải tiểu tam đâu mà bắt nó nhận vơ vào mình? Tội thân nó ra.​
Chốt kèo, “Bé Điệu” là tên chị mèo, mặc kệ ai phản đối. Nhớn rồi hết điệu, đổi thành Phi Điệu nghe.

Cũng không dễ dàng, nhưng từ ngày có Phi Điệu, cuộc sống của mình có thêm nhiều màu sắc nữa. Rất nhiều bạn nhỏ ở quán chị mình yêu thích em mèo nhỏ, đều ngóng mỗi cuối tuần Phi Điệu xuống chơi. Buổi nào không xuống là nhớ, là hỏi thăm. Mình cũng vì đó mà thấy vui, mặc dù đôi khi cũng xót vì Phi Điệu được nhiều bạn nhỏ quan tâm cả ngày, thành ra thiếu ngủ, mắt cứ lờ đờ đến tội.

Phi Điệu bây giờ trở nên xinh xắn lắm rồi, nghịch ngợm, thích trêu đùa người khác. Thích gặm tay, gặm chân, đuổi gà của ông bà. Ham chơi nên đi chơi tít tận đâu ông gọi về không được, hôm sau ông bắt nhịn chơi cho chừa.

Một chiếc mèo vô tư lự, sưởi nắng và ngủ nướng.JPG

Một chiếc mèo vô tư lự, sưởi nắng và ngủ nướng. Sướng nhất chị mèo

Câu chuyện đến đây cũng dài rồi, vậy có liên quan gì tới tiêu đề “Một chiếc mèo - một lay chuyển chiếc "tôi""?

Thực ra mình quan sát, nghiệm ra nhiều điều từ lúc nhận nuôi Phi Điệu. Điều thay đổi lớn nhất không phải là việc bọn mình cứu được Phi Điệu, nuôi nó được khỏe mạnh. Mà thay đổi ấy chính là từ bên trong con người mình. Từ một người ghét mèo, mà mình bây giờ thích chơi với Phi Điệu, yêu mến nó. Nhìn một bé mèo nhỏ đáng thương, không có mẹ, co ro một xó nhà mà nảy lòng thương, bỏ qua cái định kiến của bản thân.

Nhờ Phi Điệu, bọn mình có thêm khoảng khắc vui vẻ với nhau. Con trai mình cũng biết chơi đùa, yêu thương nó hơn, biết cho ăn, rửa bát và thay nước. Nhiều lúc cứ đòi cho Phi Điệu ngủ cùng.

Từ một sự việc nhỏ, mang lại cho mình trải nghiệm nhỏ nhưng ý nghĩa với mình.

Khi trong tâm thức dần có sự chuyển hóa theo chiều hướng tốt đẹp, biết đứng lên từ những sai lầm, tiếp tục tu dưỡng, sẽ đến một ngày sự chuyển hóa đủ lớn, con người cũng có sự thay đổi theo, cuộc đời cũng vì thế mà thay đổi. “Gió tầng nào gặp mây tầng đó”, người mang may mắn và cơ hội khi ấy sẽ vì mình mà đến.

Câu chuyện trên chỉ là một câu chuyện nhỏ trong câu chuyện to to của mình.

Câu chuyện của mình có tên là “HÀNH TRÌNH CẢI MỆNH”, được bắt đầu vào ngày 01.09.2021. May mắn đã tặng cho mình nhân duyên ấy, mở ra cho mình một cơ hội mới. Như lời thầy mình nói, em cần phải kể câu chuyện của em cho thật nhiều người biết, không phải bằng lời văn hay mà bằng tất cả những chân thành và biết ơn em có. Em cần phải phá bỏ con người cũ, học thêm những điều mới, làm việc mình chưa từng làm, đây là thử thách đầu tiên em cần hoàn thành nếu là học trò của thầy.

Thực sự bây giờ mình chưa có gì để kể nhiều so với những người thành công, với những người xuất chúng. Nhưng mình tin tưởng thầy mình, cũng như tin tưởng vào bản thân mình của sau này “Góp nhặt từ những điều thật nhỏ”.

Mong rằng những câu chuyện của mình sẽ có một ý nghĩa nào đó đối với một ai đó, nhất là những người đã từng hoang mang, đã từng sợ hãi, đã từng tuyệt vọng, đã từng muốn bỏ cuộc… như mình, có thể xem như một lời động viên tiếp thêm động lực để lạc quan và tin tưởng bản thân hơn.

An Thuyen hygge
 
Sửa lần cuối:

An Thuyen Hygge

Moderator
Thành viên BQT
Mình rất mong nhận được sự góp ý và ủng hộ của mọi người để có động lực kể chuyện tiếp ạ ^^
 

Bich Khoa

Thành Viên
Xu
0
Không phải ai cũng có duyên nuôi mèo đâu chị ơi. Mèo dễ ở dễ đi. Dễ đi dễ ở. Khó hơn nuôi chó rất nhiều.

Em thích nuôi chó hơn. Chúng kỉ luật :)
 

An Thuyen

Mẹ Sóc
Xu
0
Xưa chị cũng thích nuôi chó hơn, nó hiểu mình nói j. Với mỗi khi đi đâu về nó toàn quẫy đuôi mừng. Còn mèo chỉ có ăn, ngủ và phá hoại thôi ý.
 

Định hướng - GAC

Diễn đàn GAC - Giáo Án Chuẩn, nơi các Giáo viên, Phhs có thể tìm kiếm và chia sẻ những tài liệu giáo dục, những câu chuyện nghề nghiệp. Và cùng nhau thảo luận các chủ đề nuôi dạy con trẻ, chăm sóc sức khỏe, kinh doanh, du lịch, cuộc sống, tình yêu, hạnh phúc gia đình,...
Shoutbox
Hãy đăng nhập để bắt đầu trò chuyện
  1. No shouts have been posted yet.
Nơi bạn có thể chia sẻ, hỏi đáp nhanh với tất cả mọi người

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Top