Chào mọi người,
Hôm nay mình muốn chia sẻ một câu chuyện nhỏ nhưng thật sự rất đỗi cảm xúc, bắt đầu từ... bó hoa cưới của chính mình.
Ngày cưới, ai cũng bảo hoa sẽ tàn, nên có người giữ lại được vài cánh, có người quên béng đi. Nhưng riêng mình, mình chọn giữ lại cả bó hoa – theo đúng nghĩa đen luôn.
Đó là bó hoa anh tặng mình ngay trước khi bước vào lễ đường. Không quá cầu kỳ, chỉ là hoa hồng trắng xen baby, nhưng lúc cầm trên tay, mình đã khóc. Không phải vì bó hoa, mà vì người trao nó – người đã cùng mình đi qua bao khó khăn mới đến được ngày hôm đó.
Sau cưới, mình không nỡ vứt hoa. Nhưng cũng lo hoa sẽ héo, rồi úa màu theo thời gian...
Và rồi mình tìm được một cách: Ép hoa cưới thành tranh.
Từng cánh hoa được làm khô, giữ nguyên màu sắc, rồi đặt vào khung tranh cùng với ảnh cưới và tấm thiệp hôm đó. Nhìn vào như cả một “chương kỷ niệm” được đóng băng mãi mãi.
Giữ lại hoa – là giữ lại cảm xúc.
Không phải để trưng cho đẹp, mà để mỗi lần nhìn lại, mình được nhớ:
Ngày đó chúng mình đã yêu nhau ra sao, đã mong chờ thế nào, và đã cùng nhau trưởng thành đến nhường nào.
Mình không viết để quảng cáo, nhưng nếu bạn từng thấy tiếc khi bó hoa đẹp nhất đời người chỉ sống được vài ngày, thì thật sự nên thử ép lại – vì giá trị không nằm ở bông hoa, mà nằm ở kỷ niệm và tình cảm bạn giữ được.
Mình làm tranh tại Bloom Memory (website: bloommemory.com.vn), thấy họ rất tận tâm, làm thủ công từng khâu. Nói ra mới thấy: Có những cảm xúc, không cần nói bằng lời – chỉ cần giữ lại một bức tranh, là đủ.
Hôm nay mình muốn chia sẻ một câu chuyện nhỏ nhưng thật sự rất đỗi cảm xúc, bắt đầu từ... bó hoa cưới của chính mình.
Ngày cưới, ai cũng bảo hoa sẽ tàn, nên có người giữ lại được vài cánh, có người quên béng đi. Nhưng riêng mình, mình chọn giữ lại cả bó hoa – theo đúng nghĩa đen luôn.
Đó là bó hoa anh tặng mình ngay trước khi bước vào lễ đường. Không quá cầu kỳ, chỉ là hoa hồng trắng xen baby, nhưng lúc cầm trên tay, mình đã khóc. Không phải vì bó hoa, mà vì người trao nó – người đã cùng mình đi qua bao khó khăn mới đến được ngày hôm đó.
Sau cưới, mình không nỡ vứt hoa. Nhưng cũng lo hoa sẽ héo, rồi úa màu theo thời gian...
Và rồi mình tìm được một cách: Ép hoa cưới thành tranh.
Từng cánh hoa được làm khô, giữ nguyên màu sắc, rồi đặt vào khung tranh cùng với ảnh cưới và tấm thiệp hôm đó. Nhìn vào như cả một “chương kỷ niệm” được đóng băng mãi mãi.
Giữ lại hoa – là giữ lại cảm xúc.
Không phải để trưng cho đẹp, mà để mỗi lần nhìn lại, mình được nhớ:
Ngày đó chúng mình đã yêu nhau ra sao, đã mong chờ thế nào, và đã cùng nhau trưởng thành đến nhường nào.
Mình không viết để quảng cáo, nhưng nếu bạn từng thấy tiếc khi bó hoa đẹp nhất đời người chỉ sống được vài ngày, thì thật sự nên thử ép lại – vì giá trị không nằm ở bông hoa, mà nằm ở kỷ niệm và tình cảm bạn giữ được.
Mình làm tranh tại Bloom Memory (website: bloommemory.com.vn), thấy họ rất tận tâm, làm thủ công từng khâu. Nói ra mới thấy: Có những cảm xúc, không cần nói bằng lời – chỉ cần giữ lại một bức tranh, là đủ.