Đi dạy 15 năm, tôi đã chứng kiến rất nhiều giọt nước mắt của các thầy giáo, cô giáo. Có giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên trang viết của học trò khi đọc bài văn con viết về khát khao được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Có giọt nước mắt hạnh phúc khi học trò của mình miệt mài học và mang đạt giải cao cho trường. Có giọt nước mắt dạt dào khi chia tay “lũ nhóc” thân yêu trong buổi lễ trưởng thành… Những giọt nước mắt ấy khiến tôi yêu, tôi trân trọng nghề nhà giáo biết bao.
Nhưng tôi cũng chứng kiến những giọt nước mắt buồn khổ của đồng nghiệp. Tôi tin đó là giọt nước mắt mặn đắng, giọt nước mắt bất lực của người thầy trước học sinh ngỗ ngược.
Khi tôi đang tranh thủ tiết trống để hoàn thành một số sổ sách thì đồng nghiệp của tôi bước vào phòng hội đồng với đôi mắt đỏ hoe. Nhìn em, tôi ngừng viết, xích lại gần hỏi han xem em có chuyện gì. Vừa nghe tôi hỏi, đôi mắt đỏ hoe ấy lại rưng rưng. Em kể với giọng buồn buồn: "Lớp em chủ nhiệm có mấy em học sinh suốt ngày chẳng học hành gì, lên lớp khi thì ngủ khi thì quậy phá. Gọi điện để trao đổi với phụ huynh thì phụ huynh không bắt máy. Đến nhà cũng chẳng gặp".
Sáng hôm sau, khi đồng nghiệp tôi vào lớp thì thấy Nam, một trong số những học sinh quậy phá ấy đang trèo trên bàn rượt đánh một bạn nữ. Em liền gọi cả hai lại hỏi lý do thì cô bé bị rượt đánh kể em nhắc bạn trực nhật mà bạn chửi rồi rượt đánh. Nhìn Nam đang dứ dứ nắm tay về phía cô bé lớp trưởng, đồng nghiệp bực mình trách: “Sao chẳng ngày nào em để lớp mình được yên ổn vậy Nam?”. Vậy là Nam vênh mặt đầy thách thức: “Cô có ngon thì đánh em đi! Em kiện cô liền. Trên mạng giáo viên đánh học sinh bị bắt nghỉ dạy nhiều lắm!”, rồi sau đó sách cặp bỏ về. Tiết học trôi qua thật nặng nề, vừa xong tiết dạy, cô giáo xách cặp ra khỏi lớp mà mắt đỏ hoe.
Nghe đồng nghiệp kể mà tôi thấy nhói lòng. Từ bao giờ, học trò lại dùng luật để thách thức thầy cô giáo như thế? Từ bao giờ, thầy cô giáo lại bất lực trước học trò thế này? Nếu không có sự thay đổi từ gia đình, nhà trường thì những giọt nước mắt mặn chát ấy của giáo viên sẽ còn rơi. Và sẽ chẳng thể nào có một trường học hạnh phúc như chúng ta mong đợi.
Theo: Thanhnien
Nhưng tôi cũng chứng kiến những giọt nước mắt buồn khổ của đồng nghiệp. Tôi tin đó là giọt nước mắt mặn đắng, giọt nước mắt bất lực của người thầy trước học sinh ngỗ ngược.
Khi tôi đang tranh thủ tiết trống để hoàn thành một số sổ sách thì đồng nghiệp của tôi bước vào phòng hội đồng với đôi mắt đỏ hoe. Nhìn em, tôi ngừng viết, xích lại gần hỏi han xem em có chuyện gì. Vừa nghe tôi hỏi, đôi mắt đỏ hoe ấy lại rưng rưng. Em kể với giọng buồn buồn: "Lớp em chủ nhiệm có mấy em học sinh suốt ngày chẳng học hành gì, lên lớp khi thì ngủ khi thì quậy phá. Gọi điện để trao đổi với phụ huynh thì phụ huynh không bắt máy. Đến nhà cũng chẳng gặp".
Sáng hôm sau, khi đồng nghiệp tôi vào lớp thì thấy Nam, một trong số những học sinh quậy phá ấy đang trèo trên bàn rượt đánh một bạn nữ. Em liền gọi cả hai lại hỏi lý do thì cô bé bị rượt đánh kể em nhắc bạn trực nhật mà bạn chửi rồi rượt đánh. Nhìn Nam đang dứ dứ nắm tay về phía cô bé lớp trưởng, đồng nghiệp bực mình trách: “Sao chẳng ngày nào em để lớp mình được yên ổn vậy Nam?”. Vậy là Nam vênh mặt đầy thách thức: “Cô có ngon thì đánh em đi! Em kiện cô liền. Trên mạng giáo viên đánh học sinh bị bắt nghỉ dạy nhiều lắm!”, rồi sau đó sách cặp bỏ về. Tiết học trôi qua thật nặng nề, vừa xong tiết dạy, cô giáo xách cặp ra khỏi lớp mà mắt đỏ hoe.
Nghe đồng nghiệp kể mà tôi thấy nhói lòng. Từ bao giờ, học trò lại dùng luật để thách thức thầy cô giáo như thế? Từ bao giờ, thầy cô giáo lại bất lực trước học trò thế này? Nếu không có sự thay đổi từ gia đình, nhà trường thì những giọt nước mắt mặn chát ấy của giáo viên sẽ còn rơi. Và sẽ chẳng thể nào có một trường học hạnh phúc như chúng ta mong đợi.
Theo: Thanhnien