- Điểm
- 324
Một mùa trung thu nữa lại về! Mùa thu của ký ức, của hoài niệm và cả nỗi nhớ hanh hao.
Tuổi thơ tôi dung dị, đậm chất miền quê trồng lúa, trồng rau. Là những năm tháng kinh tế còn khó khăn, sách vở còn thiếu thốn. Là những năm tháng mỗi sáng đi bộ đến trường rồi trở về nhà giữa buổi trưa đầu trần với cái nắng đổ lửa. Là những chiều phụ bố mẹ, một mình đi lùa đàn vịt qua những cánh đồng lúa đã gặt còn vương vãi những hạt thóc đâu đây. Là những tối chong đèn học bài, chân co lên ghế vì muỗi cắn, hay gật gà vì buồn ngủ. Hay những buổi trời mưa, tôi và những đứa em thích thú đứng dưới hiên nhà, ngửa mặt lên trời đón những hạt mưa, mát lạnh thấm vào da mặt tê tê. Hay là những chiều mùa đông lạnh tê cóng bàn tay, chúng tôi những đứa trẻ nhà nghèo, kiếm hộp lon rồi nhét đầy củi nhỏ, nhóm lửa, quay quay từ nhà ra đồng bắt châu chấu bỏ vào nướng. Mùi châu chấu nướng thơm j đâu, hòa với mùi hoa ngô đang độ trổ bông. Là những háo hức đếm lịch từng ngày để chuẩn bị đồ chơi cho Tết Trung Thu.
Trung thu xưa tuy nghèo mà lại sáng dạ, tìm đươc bao nhiêu mẹo hay, trò vui để làm, để chơi cùng với nhau. Nào là bịt mắt bắt dê, ném lon, trốn tìm, bắn bùm, thả cá thuồng luồng, nhảy dây... hay rước đèn kiểu con nhà nghèo, vì không có tiền mua đèn ông sao. Ngày xưa thế mà cũng hiểu chuyện, chẳng vòi vĩnh quà cáp bố mẹ bao giờ.
Có năm thì đèn được làm từ những hạt bưởi. Bưởi quê ngày xưa nhiều và luôn có sẵn. Lượm gom những hạt bưởi, tỉ mỉ bóc vỏ, tách làm đôi đem xâu lại thành chuỗi rồi phơi thật khô. Nhưng trẻ con tự mày mò làm, với bao nhiêu là hồi hộp, mong chờ háo hức. Kết quả đèn không cháy
Đèn hạt bưởi trong ký ức tuổi thơ tôi (Ảnh sưu tầm)
Có năm lại rủ nhau cắt giấy làm đèn lồng. Làm ra bao nhiêu kiểu đèn, từ dáng đèn tròn, đến dáng vuông.... Thế rồi, cái đèn mỏng manh lại không chịu được sức nặng cây nến, cháy bằng sạch thì thôi. Ngẩn tò te, cả lũ nhìn nhau.
Anh sửa đèn cho em (Ảnh sưu tầm)
Xưa làng tôi không có múa lân, những đêm trăng sáng nhất là trung thu nào trời không mưa, cả đám trẻ con tụ tập chơi đủ trò. Những chiếc bánh trung thu cũng là thứ xa xỉ. Nhà nào điều kiện thì có đủ cặp bánh nướng và bánh dẻo nhân thập cẩm. Nhưng trẻ con đứa nào cũng vô tư háo hức, thỏa mãn, được chơi được ăn là vui.
Những kí ức tuổi thơ tôi ấy, luôn đi bên cạnh cuộc đời tôi, vẫn luôn đáng nhớ, luôn trân trọng, luôn gìn giữ.
Trung thu nay đã khác xưa nhiều. Trẻ nhỏ có nhiều điều kiện nên có nhiều thứ hấp dẫn chúng hơn, nào là xe tăng, súng ống, nào là máy bay điều khiển từ xa, bánh kẹo ngập tràn... nhưng lại khiến tôi thấy thiếu thiếu đi một thứ gì đó rất riêng cũng rất xưa.
Trung thu 2021 năm nay lại càng đáng nhớ, đi vào lịch sử. Là ngày Hà Nội được nới lỏng giãn cách, người người nhà nhà hân hoan vui mừng ra đường trở lại sau vài tháng thực hiện theo Chỉ thị CT16, cố thủ trong nhà vì Covid.
Bởi lẽ thế mà tôi thêm hoài niệm những ngày trung thu xưa quá đỗi bình yên thế.
An Thuyen hygge
Tuổi thơ tôi dung dị, đậm chất miền quê trồng lúa, trồng rau. Là những năm tháng kinh tế còn khó khăn, sách vở còn thiếu thốn. Là những năm tháng mỗi sáng đi bộ đến trường rồi trở về nhà giữa buổi trưa đầu trần với cái nắng đổ lửa. Là những chiều phụ bố mẹ, một mình đi lùa đàn vịt qua những cánh đồng lúa đã gặt còn vương vãi những hạt thóc đâu đây. Là những tối chong đèn học bài, chân co lên ghế vì muỗi cắn, hay gật gà vì buồn ngủ. Hay những buổi trời mưa, tôi và những đứa em thích thú đứng dưới hiên nhà, ngửa mặt lên trời đón những hạt mưa, mát lạnh thấm vào da mặt tê tê. Hay là những chiều mùa đông lạnh tê cóng bàn tay, chúng tôi những đứa trẻ nhà nghèo, kiếm hộp lon rồi nhét đầy củi nhỏ, nhóm lửa, quay quay từ nhà ra đồng bắt châu chấu bỏ vào nướng. Mùi châu chấu nướng thơm j đâu, hòa với mùi hoa ngô đang độ trổ bông. Là những háo hức đếm lịch từng ngày để chuẩn bị đồ chơi cho Tết Trung Thu.
Trung thu xưa tuy nghèo mà lại sáng dạ, tìm đươc bao nhiêu mẹo hay, trò vui để làm, để chơi cùng với nhau. Nào là bịt mắt bắt dê, ném lon, trốn tìm, bắn bùm, thả cá thuồng luồng, nhảy dây... hay rước đèn kiểu con nhà nghèo, vì không có tiền mua đèn ông sao. Ngày xưa thế mà cũng hiểu chuyện, chẳng vòi vĩnh quà cáp bố mẹ bao giờ.
Có năm thì đèn được làm từ những hạt bưởi. Bưởi quê ngày xưa nhiều và luôn có sẵn. Lượm gom những hạt bưởi, tỉ mỉ bóc vỏ, tách làm đôi đem xâu lại thành chuỗi rồi phơi thật khô. Nhưng trẻ con tự mày mò làm, với bao nhiêu là hồi hộp, mong chờ háo hức. Kết quả đèn không cháy
Đèn hạt bưởi trong ký ức tuổi thơ tôi (Ảnh sưu tầm)
Anh sửa đèn cho em (Ảnh sưu tầm)
Xưa làng tôi không có múa lân, những đêm trăng sáng nhất là trung thu nào trời không mưa, cả đám trẻ con tụ tập chơi đủ trò. Những chiếc bánh trung thu cũng là thứ xa xỉ. Nhà nào điều kiện thì có đủ cặp bánh nướng và bánh dẻo nhân thập cẩm. Nhưng trẻ con đứa nào cũng vô tư háo hức, thỏa mãn, được chơi được ăn là vui.
Những kí ức tuổi thơ tôi ấy, luôn đi bên cạnh cuộc đời tôi, vẫn luôn đáng nhớ, luôn trân trọng, luôn gìn giữ.
Trung thu nay đã khác xưa nhiều. Trẻ nhỏ có nhiều điều kiện nên có nhiều thứ hấp dẫn chúng hơn, nào là xe tăng, súng ống, nào là máy bay điều khiển từ xa, bánh kẹo ngập tràn... nhưng lại khiến tôi thấy thiếu thiếu đi một thứ gì đó rất riêng cũng rất xưa.
Trung thu 2021 năm nay lại càng đáng nhớ, đi vào lịch sử. Là ngày Hà Nội được nới lỏng giãn cách, người người nhà nhà hân hoan vui mừng ra đường trở lại sau vài tháng thực hiện theo Chỉ thị CT16, cố thủ trong nhà vì Covid.
Bởi lẽ thế mà tôi thêm hoài niệm những ngày trung thu xưa quá đỗi bình yên thế.
An Thuyen hygge
Sửa lần cuối: