Nhiều người thường lầm tưởng rằng thứ họ thiếu là tiền, nhưng thật ra thứ họ thiếu lại là thứ có thể làm ra tiền, trong đó quan trọng nhất là trách nhiệm với chính bản thân mình.
Khi đã lớn, bạn sẽ nhận ra sự thật buồn cười rằng - sau 30 năm nữa, hầu hết những em bé đang vui vẻ nô đùa trong trường mẫu giáo đều sẽ trở thành một người lớn ủ dột giữa một cuộc sống mệt mỏi.
Mọi người chỉ hay văn vẻ gọi đó là cuộc đời, trong khi những thứ thực sự xảy ra giữa hai mốc thời gian ấy lại là…
Đánh đổi sức khoẻ bằng việc ăn uống cho sướng mồm, chạy trốn thời gian vô vị bằng cách làm cho những con người tầm thường khác trở nên nổi tiếng và bán thời gian sống mỗi ngày để mua những thứ không thật sự có thể gia tăng chất lượng cuộc sống của mình.
Đã bao giờ bạn tự hỏi từ đâu mà con người cứ ép mình phải giàu, phải đẹp rồi cuối cùng thứ duy nhất họ có được lại chỉ là có thêm những năm tháng tự huỷ hoại chính mình chưa?
Thật ra không phải cứ là người lớn thì cuộc đời của ai cũng có nhiều áp lực và những chuyện không được như ý. Nếu đi ngược lại trên chính vết xe đổ, mọi người sẽ đều thấy vấn đề thật ra luôn xuất phát từ chính mình.
Mong muốn trong đầu hầu hết mọi người thật ra đều chỉ là hình ảnh phản chiếu của một thứ đau khổ hay tổn thương nào đó họ từng trải qua. Vì từng bị coi thường nên họ nghĩ mình cần phải có nhiều tiền hơn; vì từng bị xem thường nên cho rằng bạn thân mình cần phải đẹp lên; vì từng xấu hổ nên quyết phải có được nhiều hơn hoặc đứng cao hơn người khác.
Và trong quá trình ấy, tất cả mọi người đều chọn hy sinh bản thân để có được thứ mình muốn.
Nhiều người có suy nghĩ chỉ khi không phải đi làm thì tôi mới có thể thảnh thơi để chơi thể thao; chỉ khi có thể tiêu tiền không phải nghĩ thì tôi mới có thể thư thái nghĩ về những điều tốt đẹp được.
Nhưng với suy nghĩ ấy, cho dù có được người khác bao nuôi, bạn cũng sẽ chỉ nhanh chóng trở thành một con nghiện dopamine hơn. Trong chuyện dọn nhà cũng nghĩ rằng sẽ bỏ tiền thuê người khác, va chạm trong xã hội cũng nghĩ tới làm sao để có thể bỏ tiền thay vì phải xin lỗi người khác.
Việc sẵn tiền chỉ khiến bạn trở thành con mồi ngon ở phân khúc cao cấp của những cỗ máy tư bản. Mà những lối sống được tạo ra từ những suy nghĩ tiêu cực như thế sẽ chẳng bao giờ tạo ra được tương lai nào viên mãn cả.
Mục tiêu có ý nghĩa nhất trong đời của bất cứ ai cũng nên là một cuộc sống mà ở đó sức khoẻ của bản thân đủ tốt để làm được những chuyện cần làm, tâm trí đủ bình yên để có thể hạnh phúc trước những điều nhỏ nhặt và một suy nghĩ luôn hướng tới việc phát triển tối đa giá trị của mình.
Chỉ Khi một người thực sự có trách nhiệm với bản thân, họ mới có thể trở thành một người vui vẻ, trẻ lâu và có nhiều mối quan hệ có ý nghĩa.
Suu tam - Lu -
P/S: Bạn có biết những đứa trẻ tràn đầy tiềm năng trong trường mẫu giáo vì sao lại trở thành những con người với nội tâm xấu xí như chúng ta bây giờ không? Đó là vì chẳng có ai dạy chúng về cách để có thể tự chữa lành và bình thản đi qua tổn thương.
Khi đã lớn, bạn sẽ nhận ra sự thật buồn cười rằng - sau 30 năm nữa, hầu hết những em bé đang vui vẻ nô đùa trong trường mẫu giáo đều sẽ trở thành một người lớn ủ dột giữa một cuộc sống mệt mỏi.
Mọi người chỉ hay văn vẻ gọi đó là cuộc đời, trong khi những thứ thực sự xảy ra giữa hai mốc thời gian ấy lại là…
Đánh đổi sức khoẻ bằng việc ăn uống cho sướng mồm, chạy trốn thời gian vô vị bằng cách làm cho những con người tầm thường khác trở nên nổi tiếng và bán thời gian sống mỗi ngày để mua những thứ không thật sự có thể gia tăng chất lượng cuộc sống của mình.
Đã bao giờ bạn tự hỏi từ đâu mà con người cứ ép mình phải giàu, phải đẹp rồi cuối cùng thứ duy nhất họ có được lại chỉ là có thêm những năm tháng tự huỷ hoại chính mình chưa?
Thật ra không phải cứ là người lớn thì cuộc đời của ai cũng có nhiều áp lực và những chuyện không được như ý. Nếu đi ngược lại trên chính vết xe đổ, mọi người sẽ đều thấy vấn đề thật ra luôn xuất phát từ chính mình.
Mong muốn trong đầu hầu hết mọi người thật ra đều chỉ là hình ảnh phản chiếu của một thứ đau khổ hay tổn thương nào đó họ từng trải qua. Vì từng bị coi thường nên họ nghĩ mình cần phải có nhiều tiền hơn; vì từng bị xem thường nên cho rằng bạn thân mình cần phải đẹp lên; vì từng xấu hổ nên quyết phải có được nhiều hơn hoặc đứng cao hơn người khác.
Và trong quá trình ấy, tất cả mọi người đều chọn hy sinh bản thân để có được thứ mình muốn.
Nhiều người có suy nghĩ chỉ khi không phải đi làm thì tôi mới có thể thảnh thơi để chơi thể thao; chỉ khi có thể tiêu tiền không phải nghĩ thì tôi mới có thể thư thái nghĩ về những điều tốt đẹp được.
Nhưng với suy nghĩ ấy, cho dù có được người khác bao nuôi, bạn cũng sẽ chỉ nhanh chóng trở thành một con nghiện dopamine hơn. Trong chuyện dọn nhà cũng nghĩ rằng sẽ bỏ tiền thuê người khác, va chạm trong xã hội cũng nghĩ tới làm sao để có thể bỏ tiền thay vì phải xin lỗi người khác.
Việc sẵn tiền chỉ khiến bạn trở thành con mồi ngon ở phân khúc cao cấp của những cỗ máy tư bản. Mà những lối sống được tạo ra từ những suy nghĩ tiêu cực như thế sẽ chẳng bao giờ tạo ra được tương lai nào viên mãn cả.
Mục tiêu có ý nghĩa nhất trong đời của bất cứ ai cũng nên là một cuộc sống mà ở đó sức khoẻ của bản thân đủ tốt để làm được những chuyện cần làm, tâm trí đủ bình yên để có thể hạnh phúc trước những điều nhỏ nhặt và một suy nghĩ luôn hướng tới việc phát triển tối đa giá trị của mình.
Chỉ Khi một người thực sự có trách nhiệm với bản thân, họ mới có thể trở thành một người vui vẻ, trẻ lâu và có nhiều mối quan hệ có ý nghĩa.
Suu tam - Lu -
P/S: Bạn có biết những đứa trẻ tràn đầy tiềm năng trong trường mẫu giáo vì sao lại trở thành những con người với nội tâm xấu xí như chúng ta bây giờ không? Đó là vì chẳng có ai dạy chúng về cách để có thể tự chữa lành và bình thản đi qua tổn thương.