Nhớ da diết mùa đông Hà Nội
Phương Nam chỉ có nắng ấm và mưa nhiều, không có những ngày triền miên gió heo may thổi, nhớ da diết cái lạnh đầu đông Hà Nội...
Nhớ lắm, nhớ da diết mùa đông Hà Nội
Trời Sài Gòn mấy hôm đột nhiên se lạnh. Tinh mơ, ban công gió lùa, hình ảnh những buổi sớm mùa đông cũ hiện về, quen thuộc, nôn nao đến lạ lùng.
Những buổi sáng Sài Gòn, khi đất trời còn ẩm hơi sương gợi cho tôi nhiều hình ảnh đã qua ở một mốc thời gian nào đó, đã xa... Tôi luôn luôn thức dậy đến sở làm thật sớm. Vì yêu nhất những buổi sớm mai của Sài Gòn lúc mặt trời chưa kịp lấp ló.
Khi đó, cái trong trẻo của đất trời, tinh khiết của cành lá, lành lạnh mơn man của gió sớm gợi lại một cảm xúc, một nỗi nhớ rất riêng về những ngày tàn thu Hà Nội với những nỗi buồn vui lưu giữ theo những ngày dài thênh thang cùng bao điều muốn nói.
Con đường vắng. Mưa nhẹ. Gió mơn man. Lá khô la đà buông mình xuống đất... Khi đó, lòng thật bình thản mà không tránh được chút suy tư thầm lặng. Thấy rõ ràng hơn sự thiếu vắng một cái gì đó của riêng mình...
Hà Nội ơi, đầu đông rồi nhỉ? Thèm một bầu trời mưa bụi, nhưng xa quá! Hình ảnh một chiếc áo len trên đường phố trong cái se lạnh của một sớm Sài Gòn bỗng thấy mình da diết nhớ mùa đông. Nhớ một cách mơ hồ cảm giác ấy. Hơi ấm nồng nàn từ chiếc áo len, mùi hương dìu dịu từ chiếc khăn hồng lả lơi trên cổ. Nụ cười nôn nao khẽ chun người vì cái rét thật ngọt đầu mùa.
Sáng đầu đông ra phố, tóc xõa ơ hờ. Góc cafe bên hồ cùng đôi ba người bạn, nơi những giờ phút trôi đi thật nhẹ nhàng, thân thiết. Nhớ quán trà đạo ngày đầu tiên "Ô" rủ rê gặp mặt. Vẫn nhớ cái nhìn sửng sốt của "Ô" trước cốc trà nóng đã trút vào nửa hộp đường mà tôi vẫn kêu... chưa ngọt.
Chúng tôi ít gặp mặt, nhất là giờ đây tôi đang ở thật xa Hà Nội, nên kỷ niệm về cốc trà đường ngày đông đôi lần tôi vẫn nhắc như một hình ảnh thân thiết gắn liền với tình bạn chúng tôi.
Phương Nam chỉ có nắng ấm và mưa nhiều, không có những ngày triền miên heo may thổi. Nơi xa này, đôi lần nhắc lại hai mùa thu đã trải qua nơi ấy.
Ra đi đâu có nghĩa là từ bỏ. Những lúc nghe lòng trống trải thấy nhớ Hà Nội thật nhiều. Lại bỗng thấy lòng cũng như đứa trẻ, chỉ mong đến ngày Tết, để được trở về trong màn mưa xuân li ti xứ Bắc. Được về lại Hà Nội với dư vị chút đông. Về với mẹ. Về để mẹ được ngắm nhìn con gái vẫn xinh ngoan. Về với những món ăn mẹ nấu cho bữa cơm gia đình nhỏ. Tôi sẽ đi chợ Tết cùng mẹ, dạo quanh phố phường với mẹ. Sẽ được trò chuyện từng đêm cùng cô em gái "chua ngoa" nhưng mãi mãi vẫn là em bé bỏng của tôi, dù có thế nào đi nữa!
Tôi đã từng nói tôi thích cái cảm giác đi xa trở về. Khi đó, mọi thứ đã từng rất thân quen bỗng trở nên mới mẻ lạ lùng. Thích làm một đứa trẻ chỉ để được bắt "những người lớn" chở đi chợ hoa, đi bao nhiêu lần tôi cũng không từ chối đâu.
Mùa xuân tôi sẽ về. Về hâm nóng lại những tình cảm bạn bè. Về với chợ hoa ngày giáp Tết. Để thấy cuộc sống thật vui và đẹp đến nồng nàn. Đó cũng là khi ta sống chậm lại như hòa mình vào từng hơi thở của gió, của lá, của hoa, của từng lời nói, ánh mắt cười.
Tôi sẽ về với tách cafe bên hồ ngồi nhìn lá phượng úa rơi theo gió. Những con đường không có nắng, những hàng cây rụng lá, những góc phố, ngôi nhà trầm mình trong tiết trời ảm đạm đã ngự trị trong trí nhớ tôi. Hình ảnh đó không nơi phồn hoa nào thay thế được…
Nguồn st
Phương Nam chỉ có nắng ấm và mưa nhiều, không có những ngày triền miên gió heo may thổi, nhớ da diết cái lạnh đầu đông Hà Nội...
Nhớ lắm, nhớ da diết mùa đông Hà Nội
Trời Sài Gòn mấy hôm đột nhiên se lạnh. Tinh mơ, ban công gió lùa, hình ảnh những buổi sớm mùa đông cũ hiện về, quen thuộc, nôn nao đến lạ lùng.
Những buổi sáng Sài Gòn, khi đất trời còn ẩm hơi sương gợi cho tôi nhiều hình ảnh đã qua ở một mốc thời gian nào đó, đã xa... Tôi luôn luôn thức dậy đến sở làm thật sớm. Vì yêu nhất những buổi sớm mai của Sài Gòn lúc mặt trời chưa kịp lấp ló.
Khi đó, cái trong trẻo của đất trời, tinh khiết của cành lá, lành lạnh mơn man của gió sớm gợi lại một cảm xúc, một nỗi nhớ rất riêng về những ngày tàn thu Hà Nội với những nỗi buồn vui lưu giữ theo những ngày dài thênh thang cùng bao điều muốn nói.
Con đường vắng. Mưa nhẹ. Gió mơn man. Lá khô la đà buông mình xuống đất... Khi đó, lòng thật bình thản mà không tránh được chút suy tư thầm lặng. Thấy rõ ràng hơn sự thiếu vắng một cái gì đó của riêng mình...
Hà Nội ơi, đầu đông rồi nhỉ? Thèm một bầu trời mưa bụi, nhưng xa quá! Hình ảnh một chiếc áo len trên đường phố trong cái se lạnh của một sớm Sài Gòn bỗng thấy mình da diết nhớ mùa đông. Nhớ một cách mơ hồ cảm giác ấy. Hơi ấm nồng nàn từ chiếc áo len, mùi hương dìu dịu từ chiếc khăn hồng lả lơi trên cổ. Nụ cười nôn nao khẽ chun người vì cái rét thật ngọt đầu mùa.
Sáng đầu đông ra phố, tóc xõa ơ hờ. Góc cafe bên hồ cùng đôi ba người bạn, nơi những giờ phút trôi đi thật nhẹ nhàng, thân thiết. Nhớ quán trà đạo ngày đầu tiên "Ô" rủ rê gặp mặt. Vẫn nhớ cái nhìn sửng sốt của "Ô" trước cốc trà nóng đã trút vào nửa hộp đường mà tôi vẫn kêu... chưa ngọt.
Chúng tôi ít gặp mặt, nhất là giờ đây tôi đang ở thật xa Hà Nội, nên kỷ niệm về cốc trà đường ngày đông đôi lần tôi vẫn nhắc như một hình ảnh thân thiết gắn liền với tình bạn chúng tôi.
Phương Nam chỉ có nắng ấm và mưa nhiều, không có những ngày triền miên heo may thổi. Nơi xa này, đôi lần nhắc lại hai mùa thu đã trải qua nơi ấy.
Ra đi đâu có nghĩa là từ bỏ. Những lúc nghe lòng trống trải thấy nhớ Hà Nội thật nhiều. Lại bỗng thấy lòng cũng như đứa trẻ, chỉ mong đến ngày Tết, để được trở về trong màn mưa xuân li ti xứ Bắc. Được về lại Hà Nội với dư vị chút đông. Về với mẹ. Về để mẹ được ngắm nhìn con gái vẫn xinh ngoan. Về với những món ăn mẹ nấu cho bữa cơm gia đình nhỏ. Tôi sẽ đi chợ Tết cùng mẹ, dạo quanh phố phường với mẹ. Sẽ được trò chuyện từng đêm cùng cô em gái "chua ngoa" nhưng mãi mãi vẫn là em bé bỏng của tôi, dù có thế nào đi nữa!
Tôi đã từng nói tôi thích cái cảm giác đi xa trở về. Khi đó, mọi thứ đã từng rất thân quen bỗng trở nên mới mẻ lạ lùng. Thích làm một đứa trẻ chỉ để được bắt "những người lớn" chở đi chợ hoa, đi bao nhiêu lần tôi cũng không từ chối đâu.
Mùa xuân tôi sẽ về. Về hâm nóng lại những tình cảm bạn bè. Về với chợ hoa ngày giáp Tết. Để thấy cuộc sống thật vui và đẹp đến nồng nàn. Đó cũng là khi ta sống chậm lại như hòa mình vào từng hơi thở của gió, của lá, của hoa, của từng lời nói, ánh mắt cười.
Tôi sẽ về với tách cafe bên hồ ngồi nhìn lá phượng úa rơi theo gió. Những con đường không có nắng, những hàng cây rụng lá, những góc phố, ngôi nhà trầm mình trong tiết trời ảm đạm đã ngự trị trong trí nhớ tôi. Hình ảnh đó không nơi phồn hoa nào thay thế được…
Nguồn st