Sau nhiều ngày suy nghĩ, mình đã đưa ra quyết định mà bản thân mình chưa bao giờ nghĩ sẽ phải làm: từ bỏ nghề giáo – công việc mình đã từng yêu và cống hiến suốt thời gian qua.
Mình bước vào nghề với tất cả tình yêu và đam mê. Từng tiết học, từng ánh mắt học sinh, từng niềm vui khi thấy các em tiến bộ đã làm mình cảm thấy sự chọn lựa của mình là đúng đắn. Đối với mình, dạy học không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là vun đắp nhân cách, là niềm tự hào khi góp phần tạo dựng tương lai cho thế hệ trẻ.
Tuy nhiên, thời gian qua, mình không thể không cảm thấy tổn thương và thất vọng. Việc xã hội đang đánh giá nghề giáo qua lăng kính của những món quà tặng, những câu chuyện bịa đặt đã khiến giá trị nghề nghiệp của chúng mình bị bóp méo, hạ thấp. Những người bên ngoài không hiểu rằng nghề giáo đâu cần vật chất hay quà cáp để động viên. Chúng mình chỉ cần sự tôn trọng và ghi nhận nỗ lực, những cống hiến lặng lẽ mà hàng ngày chúng tôi dành cho học sinh.
Những lời đàm tiếu, ánh mắt soi mói khiến mình cảm giác công sức đã bỏ ra bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Những ý kiến về quà tặng dường như trở thành một cách để đánh giá phẩm giá và đạo đức của người giáo viên. Thật đau lòng khi tất cả những gì mình và đồng nghiệp đã làm, lại bị lu mờ bởi những định kiến về việc nhận quà.
Mình là giáo viên nữ, nếu trước đây mình chọn ngành nghề khác thì thời điểm này có lẽ mình sẽ nhận được những lời chúc mừng, động viên từ đồng nghiệp, bạn bè, đối tác. Nhưng thay vào đó, chỉ vì là nghề giáo viên nên mình phải hạ danh dự của mình, nhắn tin cho phụ huynh theo chỉ đạo của nhà trường là mình không được nhận quà, phụ huynh không được tặng quà. Có lẽ đối với nhiều người đó là nghĩa cử cao đẹp nhưng cá nhân mình thì lại thấy mình không xứng đáng để được tôn vinh và tri ân ngày quốc tế phụ nữ bởi vì mình là giáo viên.
Những ngành nghề khác như bác sĩ, kĩ sư mở phòng mạch riêng, văn phòng riêng ở nhà thì không vấn đề gì, còn giáo viên mở lớp dạy thêm ở nhà thì lại bị đàm tiếu, thậm chí những học sinh mình dạy còn không học ở trường mình?? Những ngành nghề khác tăng ca đều có phụ cấp, còn giáo viên thức đêm soạn bài giảng hoặc chuẩn bị vào những dịp có phong trào hay đơn giản là xử lý việc của học sinh với phụ huynh ngoài giờ thì có ai tính vào?? Những ngành nghề khác cuối năm có thưởng doanh thu, còn giáo viên có gì ngoài những món quà của học sinh?? Vậy mà có người nói "những ngày này là để BỌN GIÁO VIÊN trục lợi".
Dẫu biết vẫn có những con sâu làm rầu nồi canh nhưng lòng tự trọng nghề nghiệp đã thôi thúc mình không thể tiếp tục làm việc trong một môi trường mà sự cống hiến của mình bị đánh đồng với những suy nghĩ vụn vặt, tầm thường như vậy. Nghề giáo – nghề cao quý với mình – đã không còn nguyên vẹn giá trị như thuở ban đầu.
Mình chỉ mong xã hội sẽ có cái nhìn khách quan hơn về người làm nghề giáo, để những ai còn ở lại với nghề không phải chịu sự tổn thương như mình nữa.
Nguồn: suu tam
Mình bước vào nghề với tất cả tình yêu và đam mê. Từng tiết học, từng ánh mắt học sinh, từng niềm vui khi thấy các em tiến bộ đã làm mình cảm thấy sự chọn lựa của mình là đúng đắn. Đối với mình, dạy học không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là vun đắp nhân cách, là niềm tự hào khi góp phần tạo dựng tương lai cho thế hệ trẻ.
Tuy nhiên, thời gian qua, mình không thể không cảm thấy tổn thương và thất vọng. Việc xã hội đang đánh giá nghề giáo qua lăng kính của những món quà tặng, những câu chuyện bịa đặt đã khiến giá trị nghề nghiệp của chúng mình bị bóp méo, hạ thấp. Những người bên ngoài không hiểu rằng nghề giáo đâu cần vật chất hay quà cáp để động viên. Chúng mình chỉ cần sự tôn trọng và ghi nhận nỗ lực, những cống hiến lặng lẽ mà hàng ngày chúng tôi dành cho học sinh.
Những lời đàm tiếu, ánh mắt soi mói khiến mình cảm giác công sức đã bỏ ra bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Những ý kiến về quà tặng dường như trở thành một cách để đánh giá phẩm giá và đạo đức của người giáo viên. Thật đau lòng khi tất cả những gì mình và đồng nghiệp đã làm, lại bị lu mờ bởi những định kiến về việc nhận quà.
Mình là giáo viên nữ, nếu trước đây mình chọn ngành nghề khác thì thời điểm này có lẽ mình sẽ nhận được những lời chúc mừng, động viên từ đồng nghiệp, bạn bè, đối tác. Nhưng thay vào đó, chỉ vì là nghề giáo viên nên mình phải hạ danh dự của mình, nhắn tin cho phụ huynh theo chỉ đạo của nhà trường là mình không được nhận quà, phụ huynh không được tặng quà. Có lẽ đối với nhiều người đó là nghĩa cử cao đẹp nhưng cá nhân mình thì lại thấy mình không xứng đáng để được tôn vinh và tri ân ngày quốc tế phụ nữ bởi vì mình là giáo viên.
Những ngành nghề khác như bác sĩ, kĩ sư mở phòng mạch riêng, văn phòng riêng ở nhà thì không vấn đề gì, còn giáo viên mở lớp dạy thêm ở nhà thì lại bị đàm tiếu, thậm chí những học sinh mình dạy còn không học ở trường mình?? Những ngành nghề khác tăng ca đều có phụ cấp, còn giáo viên thức đêm soạn bài giảng hoặc chuẩn bị vào những dịp có phong trào hay đơn giản là xử lý việc của học sinh với phụ huynh ngoài giờ thì có ai tính vào?? Những ngành nghề khác cuối năm có thưởng doanh thu, còn giáo viên có gì ngoài những món quà của học sinh?? Vậy mà có người nói "những ngày này là để BỌN GIÁO VIÊN trục lợi".
Dẫu biết vẫn có những con sâu làm rầu nồi canh nhưng lòng tự trọng nghề nghiệp đã thôi thúc mình không thể tiếp tục làm việc trong một môi trường mà sự cống hiến của mình bị đánh đồng với những suy nghĩ vụn vặt, tầm thường như vậy. Nghề giáo – nghề cao quý với mình – đã không còn nguyên vẹn giá trị như thuở ban đầu.
Mình chỉ mong xã hội sẽ có cái nhìn khách quan hơn về người làm nghề giáo, để những ai còn ở lại với nghề không phải chịu sự tổn thương như mình nữa.
Nguồn: suu tam