Lê Hoàng Tuấn

Cộng tác viên
Xu
0
“Vu lan về con cài lên ngực
Bồng hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhòa
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hóa vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con mẹ cha là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời xa lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha”

Con xin được phép viết vài dòng tâm sự dành cho cha mẹ !

Những ngày tháng 7 âm lịch lại về, mang theo chút mưa nắng thất thường đan xen vào dòng đời tấp nập và ồn ào nơi phố thị xa hoa. Chính lúc này, nhà nhà đều thành kính bước vào mùa Vu Lan - mùa báo hiếu… Cha mẹ biết không? Khi đi học và cả đi làm, con đã viết cũng như đã làm rất nhiều về những thứ xung quanh con, về mọi điều mà cuộc sống này phản ánh tới con nhưng chưa một lần trong đầu con có ý nghĩ rằng sẽ viết về cha mẹ, dù cha mẹ là người ở bên con lâu nhất, nhiều nhất và yêu thương con nhất. Nhưng chưa một lần con viết về cha mẹ, con có thể trải lòng mình với hàng trăm hàng nghìn cung bậc cảm xúc khác nhau, buồn vui lẫn lộn. Đối với cha mẹ, thật sự con chưa nghĩ đến về hai con người đã nuôi nấng con đến chừng tuổi này. Con bất hiếu lắm, phải không cha mẹ ?


5687

"Mẹ già một nắng hai sương, tiễn con đi đến chín thương mười chờ". Ảnh sưu tầm​

Con không hiểu vì sao, nhiều lúc con lại dễ dàng chảy nước mắt vì một ai đó đến thế! Thậm chí là người đó không hề quen biết gì với con! Để rồi vào cái giờ phút thiêng liêng ấy, khi con được thức tỉnh bằng lời giảng của thầy Thích Thiện Thuận qua bài Bóng Mây. Con chợt nhận ra rằng, con có lỗi với cha mẹ biết bao… Con nhớ về ánh mắt của mẹ! Ánh mắt mẹ đem bình an đến cho con. Những lúc vô tình con nhìn thấy mẹ đang lặng lẽ ngắm con, con bỗng cảm thấy được ở nhà thật an toàn và ấm áp. Những khi con đi đâu về hoặc bắt đầu đi, mẹ luôn luôn hỏi hay nhìn con. Những nẻo đường con đi qua luôn cõng trên lưng một đôi mắt, như một mảnh bùa bình an.

Khi con phạm phải tội tày đình, mẹ cắn răng chịu đựng, nhìn con mà lòng mẹ vừa giận vừa thương. Mẹ nuốt nước mắt vào trong để chăm con, sợ con gục ngã, sợ con đau. Nhưng con biết, khi màn đêm buông xuống mẹ lại nằm thở dài, trằn trọc và nước mắt mẹ lại rơi. Lúc đó, con cũng nằm khóc theo mà không biết phải nói gì với mẹ nữa! Nhưng mẹ ơi, không ai chọn cho mình nơi bắt đầu cả. Và bản thân con cũng vậy, con biết mẹ khóc vì con nhiều lắm, những giọt nước mắt của mẹ con đều biết hết. Nhưng đời trớ trêu lắm mẹ ơi! Và chính con cũng vậy, con yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ là người phụ nữ chịu nhiều những thăng trầm của cuộc đời. Đớn đau, hay buồn vui mẹ đều gánh chịu chỉ mong muốn con được thành người. Con biết nhiều lúc mẹ khóc thầm nhiều lắm, khóc lo cho mọi thứ và đặc biệt hơn hết là thân phận của một người đàn bà chịu nhiều đắng cay giữa cuộc đời. Nhưng con chỉ biết nhìn những hàng lệ của mẹ, và nước mắt con cứ chảy. Đến bây giờ, khi nghĩ về ngày đó, con biết mẹ vẫn buồn con nhiều lắm! Nhưng mẹ ơi, hãy tin vào con trai của mẹ nhé! Con trai của mẹ sẽ không gục ngã đâu! Con đã lớn và sẽ cố gắng sống thật tốt, sống thật hạnh phúc để được nhìn mẹ cười mãn nguyện vì con! Dù sau này cuộc đời có như thế nào hay số phận có trớ trêu với bản thân con ra sao đi nữa. Thì tình yêu của mẹ vẫn bao la và chữ “hiếu hạnh” con luôn đặt lên hàng đầu. Mẹ hãy bao dung cho con mẹ nhé, hãy chấp nhận và đồng hành cùng con. Vì cuộc đời con sẽ bị gục ngã nếu không còn có mẹ bên cạnh !


5688

"Còn cha còn mẹ là còn cả đường đi lối về". Ảnh sưu tầm​

Và con nhớ về cha! Tuy cha không phải là cha ruột nhưng cha vẫn mãi là cha của con! Cha cũng yêu thương con như bao người làm cha trên trái đất này! Con hiểu cha có những nỗi buồn mà chẳng thể nói ra với ai! Bao nhiêu năm qua, cuộc đời của một đàn ông tất bật mưu sinh ở ngoài xã hội, không một chút gục ngã: “Anh nhịn để anh làm, hết ngày hết giờ thì đi về…”, câu nói đã thấm vào tâm trí của con, nó không quá cao sang hay tỏ ra vẻ thiếu trách nhiệm. Mà thật ra đó là sự chân thành, mộc mạc và đầy tình thương yêu trong đó. Vì đời là vô thường, là miếng cơm manh áo mà cuộc đời cha đã tần tảo và hầu như không có ngày nghĩ khi di chuyển công ty. Cuộc đời cha tôi mang nặng theo chữ “gồng gánh” vì gia đình, nhiều lúc cha đi làm về mệt nhưng cha không bao giờ than thở. Cắn răng chịu đựng một mình, cho dù ở ngoài xã hội có thể nói cha tôi là người như thế nào, tôi không cần biết. Vì khi về đến nhà, cha đã là người hoàn hảo trong mắt của tôi và của mẹ rồi…!

Cha mẹ ơi! Chỉ một câu đơn giản mà con có thể nói, những người bình thường với những việc làm cũng rất bình thường, khiến con phải rơi nước mắt khi viết những dòng này, khiến con thấy rằng con vừa hạnh phúc lại vừa thật tầm thường so với tình yêu của cha mẹ. Con cảm ơn sự chịu đựng cực khổ lo toan của Cha Mẹ, để con biết rằng những thứ do chính tay mình tạo ra mới thực sự quý giá nhất.

Con cảm ơn vì con được làm con của cha mẹ! Hòa quyện theo không khí những ngày Vu lan báo hiếu, con xin thắp nén hương xin Đức Phật hãy luôn bên cạnh gia đình con, xin Ngài cho cha mẹ và cả bà ngoại con nhiều sức khỏe để chúng con được có cơ hội báo đáp một phần hi sinh mất mác quá lớn mà cha mẹ phải gánh chịu. Con cũng xin cầu cho cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của con được siêu sinh tịnh độ.


Tác giả: Lê Tuấn
 
Sửa lần cuối:

Định hướng - GAC

Diễn đàn GAC - Giáo Án Chuẩn, nơi các Giáo viên, Phhs có thể tìm kiếm và chia sẻ những tài liệu giáo dục, những câu chuyện nghề nghiệp. Và cùng nhau thảo luận các chủ đề nuôi dạy con trẻ, chăm sóc sức khỏe, kinh doanh, du lịch, cuộc sống, tình yêu, hạnh phúc gia đình,...
Shoutbox
Hãy đăng nhập để bắt đầu trò chuyện
  1. No shouts have been posted yet.
Nơi bạn có thể chia sẻ, hỏi đáp nhanh với tất cả mọi người

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Top